Lấy tư liệu giữa phố Khâm Thiên (Hà Nội) sau trận bom, tháng 12-1972 - Ảnh tư liệu
Nhiều bạn cùng lớp tôi như Hà Phương, Trần Thị Thắng, Dương Trọng Dật, Khuynh Diệp... lập tức lên đường vượt Trường Sơn vào làm báo ở chiến trường Nam Bộ. Bạn Nguyễn Hồng lên chốt viết bài, gặp đợt giặc càn, anh tình nguyện ở lại bắn yểm trợ cho đơn vị rút lui và thành liệt sĩ...
Tôi ở lại Hà Nội viết về hậu phương
"...một ngày tháng 7-1972.
Đến ủy ban nghe ông bí thư phổ biến kế hoạch: Mọi năm thì tập trung đông mỗi khi có báo tử liệt sĩ, sẽ có bày bàn thờ, hương nến và chiêng trống, cả làng mặc niệm. Nhưng nay máy bay Mỹ thường bắn phá, không được tập trung đông, nên sẽ làm tại gia đình.
Tan cuộc họp ở ủy ban ra về, chị chủ nhà nơi tôi ở kể chuyện:
"Ông hàng xóm mai đi thăm con gái trước khi cô ấy vào chiến trường, để tiếp tế cho con một ít dằn túi khi đi xa mà ông than không có".
Tôi bảo chị: "Em vét hết có ngần này, muốn giúp ông ấy chút ít, chị chuyển giúp em". Chị ấy lưỡng lự rồi bảo: "Thôi em cũng có đâu, mà ông ấy... vừa bán lợn".
Tức là gần như cả làng họ biết mọi thứ về nhau.
Mà hôm ấy không phải chỉ có một đám báo tử - vì tôi thấy họ chia ra làm 4 đoàn, đi 4 nhà. Mỗi đoàn bê một món lễ gồm: 6m vải, 2 tút thuốc lá. Chè (trà) và hương nến. Một phong bì mỏng tiền. Một xấp giấy gồm: báo tử, điếu văn và lời chia buồn.
Tôi đi theo một đoàn. Vừa ra khỏi cổng ủy ban thì trời đổ mưa. May mà nhà gần nên chúng tôi chạy kịp.
"Bước vào nhà thấy đã đầy người chờ sẵn. Người nhà ngồi phía bàn uống nước, bà con láng giềng rải chiếu ra tận hè. Nhà rộng, kê cái khung cửi hóa chật. Bàn thờ đặt ảnh anh bộ đội, tô màu, mắt to, lông mày xếch. Nải chuối xanh và nhãn bày trên cái đĩa lớn. Nến thắp sáng.
Một cán bộ trong đoàn báo tử đặt lễ vào chiếc mâm đồng rồi bưng lên bàn thờ.
Một bà quần xắn, búi tó, cầm cái quạt, là bà cô của liệt sĩ. Sự đau đớn khiến bà trở nên dữ dằn.
Bà vặn vẹo: "Cả xã mà các ông không kiếm nổi một vòng hoa à?". Bà con can ngăn. Ông cán bộ toát mồ hôi ròng ròng, vừa thương xót gia đình liệt sĩ vừa lo trách nhiệm, nhìn thương quá. Trong nhà bắt đầu khóc um lên.
Bà cô lại quát: "Khóc cái gì. Có im đi để còn nghe xem nó mất ngày nào...".
Tiếng khóc im bặt. Buổi lễ bắt đầu. "Chúng tôi vô cùng thương tiếc báo tin. Đồng chí... chiến sĩ trung đội...quê ở... là con ông... và bà... nhập ngũ ngày... đã hy sinh trong khi làm nhiệm vụ ngày... Khi hy sinh là... Thi hài đã an táng tại nghĩa trang mặt trận".
Sau đó là đọc thư chia buồn các cấp, điếu văn của xã. Mọi người mặc niệm và tiếng khóc to hơn không kìm nén.
Đến lượt đại diện gia đình phát biểu. Trong khói hương nghi ngút, ai đó kêu lên: "Có ai đỡ nhời cho bà cháu với. Đông thế này bà cháu nói không được...".
Một ông có vẻ cán bộ Hà Nội về, biết cách nói năng đỡ lời cho bà mẹ, nhưng phải có một ông ở quê đứng gần cái cột nhắc tên các cơ quan đoàn thể bà con ở xã để cảm ơn.
Đến đây tôi không thể cầm lòng được nữa, liền lén luồn ra sau hè để khóc thành tiếng.
Nhưng khi lách qua hè ẩm mốc có cây cam phủ bóng xum xuê, tôi chợt thấy một bà úp mặt vào tường sau hiên lặng lẽ khóc. Chếch đó có một cửa phòng ngủ mở toang.
Tôi nhìn vào thấy người phụ nữ trẻ đeo khăn xô dải dài là người vợ liệt sĩ ngồi trên giường, gầy gò, úp mặt vào chiếc khăn tay khóc nức nở! Một bà già đến đeo khăn tang lên đầu đứa trẻ đang nhảy chồm chồm. Nó giật cái khăn vứt xuống giường cười toe toét như đang chơi trò chơi. Nó còn nhỏ quá chưa biết gì!
Cả xóm xao động trong âm thầm. Nhà nào cũng đều có chồng con em đang ở chiến trường. Nhưng ngày mai thôi, trâu lại vẫn ra đồng, cô dân quân vác súng đi thay gác, những bà mẹ lại tiếp tế lên chốt pháo cao xạ. Và tiếng thoi đưa ám ảnh tôi mãi. "An táng tại mặt trận", không ai biết cụ thể là nơi đâu".
Tôi viết lại mà muốn khóc, ký ức xưa của làng dệt Hòa Xá sống dậy đầy kính trọng thương nhớ.
Thời chiến gian nguy là thế, nhưng có nhiều điều ngạc nhiên. Thân gái đi xuyên đêm không hề xảy ra bất trắc, cướp bóc. Nhà cửa để đó đi sơ tán không bị trộm cướp.
Máy bay bắn ầm ầm trên đầu nhưng người dân - và nhất là đám phóng viên nhà báo chúng tôi - vẫn chui ra khỏi hầm để xem không chiến, reo hò vang dội khi chứng kiến máy bay ta đuổi địch trên trời.
Mỗi lần được thấy máy bay Mỹ rơi cháy là tất cả hò reo vác gậy đi bắt phi công Mỹ nhảy dù, đứa con gái làm báo như tôi vác thêm cái bút, quyển sổ mà chạy.
--------------------------
Chúng tôi xuống đường đứng mặc niệm. Ngay giữa đường là khu mộ tượng trưng nơi nhà báo Nhật Isao TaKano bị bắn lén chết ngay giữa phố.
Kỳ tới: Làm báo ở chiến trường biên giới Việt - Trung