Đỗ vào trường cấp 3, lũ học trò chúng tôi ngày 2 buổi phải vượt qua con dốc khá cao để sáng thì từ nhà tới trường, chiều thì lại từ trường về nhà. Mọi ngày trời nắng cũng như mưa, tôi đều gò lưng lái chiếc xe địa hình phi một mạch lên tận đỉnh dốc mới hạ chân chống xe vẫy tay, cười diễu bọn con gái cùng lớp đang líu ríu giúp nhau đẩy xe ở tận lưng chừng dốc.
Vậy mà chả hiểu trời xui, đất khiến thế nào đúng hôm thời tiết trong lành mát mẻ tôi và con ngựa sắt quen thuộc của mình lại ngã chổng kềnh ngay khi vừa lên hết dốc. Tưởng phen này cả người, cả xe lăn về nơi xuất phát, không ngờ có một bàn tay của ai đó đã kịp giữ tôi lại. Hoàn hồn ngoái nhìn tôi nhận ra đó Hậu, cậu bạn chung bàn với tôi từ khi nhập lớp…
Hậu giúp tôi đứng dậy, lấy khăn lau vết đất trên đôi môi sưng vều của tôi khiến tôi thật hối hận khi trước đó tôi đã luôn xử tệ với Hậu. Nguyên do là Hậu học kém cả văn lẫn toán, tính