Đủ điểm để nhận tấm bằng tốt nghiệp cấp ba sau 12 năm đèn sách, nhưng lại thiếu điểm để bước chân vào cổng trường Đại học, nên tôi đành ngậm ngùi bỏ dở ước mơ lập nghiệp bằng con đường kiến thức. Bố mẹ không một lời trách cứ, lại còn động viên để tôi mạnh dạn theo cô ruột của tôi có quán cơm bình dân ngay cạnh đường quốc lộ rẽ vào thị xã mà tìm cơ hội tự nuôi thân, nhường điều kiện thuận lợi cho cậu em trai vừa trúng tuyển vào trường chuyên của huyện.
Tôi thực sự biết ơn cô dượng đã ưu ái, cưu mang chỉ vẽ cho tôi từ cách sống đến công việc của quán. Riêng bản thân tôi cũng luôn cố gắng chu toàn những gì cô, dượng tin cậy giao phó. Song tính lại đã qua hai năm chăm chỉ làm lụng mà tôi cũng không tích cóp được là bao so với mong muốn của tôi, nên tôi quyết định xin cô, dượng cho tôi nghỉ việc để ra thành phố tìm tương lai…
Tấm biển đăng tin tuyển nhân viên nữ của một cửa hàng thời trang giúp tôi không phải tiếp tục vất vả tìm việc nữa. Ông chủ cửa hàng tôi đoán chưa qua tuổi 40, hào hoa, lịch lãm bảo bà chủ nhận tôi sau khi