Ngay từ những ngày bước chân vào cấp hai trường huyện tôi đã nghe bạn bè bình xét là tôi xinh gái nhất trường. Tôi cũng biết mình ưa nhìn khi thừa hưởng nước da trắng hồng, mái tóc dày, đen mượt, cặp mắt trong dưới hàng mi rợp và nụ cười dễ gần của mẹ, cùng vóc dáng cao ráo của bố.
Bố mẹ tôi có cửa hàng buôn bán điện máy khá lớn ở trung tâm chợ huyện. Bố mẹ sinh được hai anh em tôi, nên bố mẹ thừa sức nuôi anh em tôi học hành đến nơi đến chốn. Đến nay anh trai tôi đã có bằng cao học về kinh tế và vẫn chưa muốn lập gia đình theo mong muốn của bố mẹ tôi vì còn mải phấn đấu sự nghiệp.
Còn tôi có được tấm bằng cử nhân của trường Đại học và trở thành nhân viên trong một doanh nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài với mức lương mơ ước. Đồng nghiệp không ai tin tôi là người tự do. Họ kháo nhau tôi xinh thế chắc kén cá chọn canh hay cành cao nên không ai với tới. Họ đâu biết sự tự do đó là nỗi đau của tôi, khi tôi vừa nhận được tin người